Chương 4
~~o0o~~
Ngoài thành Cameliard có sông có núi có rừng, là địa điểm tốt
để du sơn ngoạn thủy hoặc là dùng để làm nơi xảy ra vài cuộc ám sát lớn.
Hôm nay Merlin nhân sắc trời không tồi ra ngoài giải sầu cộng
hái nấm, tính sao đều là chuyện tốt, nhưng cố tình hoàng đạo hôm nay xuất hành
không thuận lợi, mới vừa hái được một cây nấm Merlin đã bị dã thú gầm to dọa,
loại gầm nhẹ dọa người này, ngàn vạn lần đừng cho mình một mình lẻ loi đụng phải
ở nơi hoang dã này nha. Không đúng, mình là pháp sư, dù sao nơi này cũng không
có ai thấy, dùng ma pháp là được, đừng sợ đừng sợ.
"Grừ grừ grừ." Merlin cảm nhận được trên đỉnh
đầu mình có âm thanh vang lên, vẫn đang ngồi trên mặt đất tay còn đang nhổ cái
nấm nhất thời cứng lại, nuốt một ngụm nước bọt, Merlin chống đất chậm rãi ngẩng
đầu lên, này ánh mắt to lớn, miệng rộng còn lưu những cọng nước miếng, ánh mắt
muốn nuốt người này, móng vuốt sắc bén này, còn cánh dài này nữa? Merlin bị
sinh vật gần trong gang tất làm sợ tới ngây người, há mồm thì thào đến nữa câu
chú ngữ cũng không phun ra được, cuối cùng khó khăn lắm bỏ qua chú ngữ rống lên
hai chữ 'Cứu mạng'.
"Cẩn thận!" Lúc Merlin bị dọa tay chân vung loạn
phía trước, một người đàn ông ăn mặc như thợ săn nhảy ra.
"Ngươi không sao chứ?" Người này nhìn thiếu niên
trong ngực lộ ra gương mặt trắng bệch, ánh mắt trong suốt nhè nhẹ lộ ra ý sợ
hãi, trong lòng rất lo lắng, "Sao không biết tránh? Nếu bị thương thì làm
sao bây giờ?"
Thứ này ở quá gần, nếu xa chút là ta có thể đọc chú ngữ rồi,
cho nên nói ghét nhất là cận chiến. Merlin thở hổn hển, trong lòng yên lặng
thầm thì.
"Tránh ra!" Lúc người nọ đang hỏi han, ma thú lại
gào thét tiến tới chỗ này, Merlin bị người đó đặt qua một bên, nhìn thân ảnh
kia cùng ma thú đánh nhau, sợ hãi một trận than,thật là kiếm thuật lợi hại.
"Thất thẩn làm gì? Còn không mau chạy!" Đem ma thú
đánh lui từng bước, Merlin bị người nọ kéo trốn ra rừng cây.
"Ta tên là Merlin, cám ơn ngươi đã cứu ta, cái kia, kiếm
của ngươi thật lợi hại!" Merlin sùng bái nhìn ân nhân cứu mạng trước mặt,
tuy rằng trên thực tế hắn không hiểu cái gì là kiếm thuật, nhưng có thể bức lui
ma thú, hẳn là rất lợi hại.
"Ta là Lancelot, là một người du cư, kiếm thuật, là do ta
muốn trở thành kỵ sĩ cho nên…"
"Kỵ sĩ? Kia tốt lắm, ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể
trở thành kỵ sĩ. Ách, không bằng đến chỗ ta ngồi một chút đi, ngươi là ân nhân
cứu mạng ta, kia…"
Chung quy là một mình nói một đống, Lancelot vì Merlin tha
thiết cảm kích nên cùng đi.
"Gaius, Lancelot muốn trở thành kỵ sĩ, ngươi có biện
pháp nào không?" Merlin sau khi trở lại thành Cameliard vừa vào cửa liền
lôi kéo Gaius hỏi.
"Merlin, ngươi đang làm gì vậy?" Gaius đau đầu nhìn
Merlin miệng không ngừng nhắc đến chuyện kia, "Nếu dẫn khách về ngươi
không định giới thiệu một lát sao?"
"A, ta quên mất!" Gaius nhún vai, đối với Merlin,
ông tin một ngày nào đó sẽ trở thành thói quen.
Merlin kéo thanh niên cậu nệ phía sau qua, hướng Gaius xem
như chuyện lạ trịnh trọng nói, "Đây là Lancelot, là ân nhân cứu mạng của
ta, đúng rồi Gaius, sinh vật kia không tiến vào gây hại cho thành Cameliard đó
chứ?"
"Merlin, nếu sinh vật ma pháp kia chỉ ở ngoài thành,
ngươi nghĩ nó sẽ thương tổn Cameliard sao? Đây là chuyện thực rõ ràng! Ta hiện nhất
định phải đi bẩm báo quốc vương." Gaius buông dược liệu trong tay,
"Khụ, hừ, Lancelot, cảm tạ ngươi cứu đứa nhỏ Merlin này, nhưng thực có lỗi
hiện tại ta không tiếp đãi ngươi được, ta phải đi gặp quốc vương." Đang
nói, Gaius như nhớ tới cái gì, "Lanceot?"
"Đúng vậy, ngài Gaius, ngài có thể đi trước, không cần để
ý đến ta."
"Không phải, ý của ta là, ngươi muốn trở thành kỵ
sĩ?"
"Đúng vậy, thưa ngài."
"Ừ, nói như vậy, chuẩn bị tốt chứng minh ngươi là quý tộc
rồi đúng không?"
"Chứng minh cái gì?" Thay Lancelot đặt câu hỏi là
Merlin nhiệt tình.
"Ở Cameliard, điều kiện để trở thành một kỵ sĩ chính là
ngươi phải là một quý tộc." Gaius đánh giá vật dụng trên người Lancelot một
chút, tựa hồ…
"Quý tộc sao?" Nghĩ đến thân phận kiếm khách lưu lạc
của cha mẹ đã qua đời, Lancelot tiết khí, "Ta du lịch rất nhiều nơi, càng
không ngừng rèn luyện chính mình, chính là vì trở thành kỵ kĩ của Cameliard,
không nghĩ tới… (Quân: Thứ lỗi cho ta không tìm được từ nào thay cho từ tiết khí cả...)
Merlin không đành lòng nhìn ân nhân cứu mạng của mình ủ rũ,
vì vậy thay Lancelot đối Gaius bênh vực kẻ yếu.
"Chính là hắn rất lợi hại, có lẽ, có thể có ngoại lệ?"
Gaius liếc Merlin khờ khạo, "Chỉ có quý tộc cùng người
trong hoàng tộc có liên hệ lợi ích, mới có thể bảo chứng họ là kỵ sĩ của đức
vua, đối với quốc gia, sẽ tuyệt đối trung thành không phản bội, Merlin, đối với
Lancelot, ta thực tiếc. Được rồi, ta thực phải đi rồi, Lancelot, hi vọng ngươi
trải qua ở Cameliard thật vui vẻ.
"Xin ngài cứ tự nhiên, ngài Gaius." Lancelot cười
đáp, Merlin nhìn ra hắn cười có bao nhiêu miễng cưỡng. Như thế còn cái gì có thể
trải qua vui vẻ, vốn nghĩ rằng trả giá sẽ có một ngày đạt được thành quả, ai biết
ngay từ đầu đã tính không thể thành công.
"Lancelot…" Merlin nhìn Lancelot ảm đạm, càng nghĩ
càng không phục, "Không bằng chúng ta giả mạo một cái chứng minh quý tộc
đi."
"Tuyệt đối không được!" Lancelot trả lời nghiêm
túc.
Merlin cúi đầu hé miệng, hắn không nghĩ Lancelot phản ứng lớn
vậy, thậm chí còn có chút phẫn nộ.
"Thực xin lội Merlin, ta không phải cố ý lớn tiếng với
ngươi, chỉ là… Chỉ là hai từ giả mạo, ta liền không có tư cách làm kỵ sĩ, tuy rằng…
Ta có thể không làm kỵ sĩ, nhưng mà, trung thực, là một lý tưởng của kỵ sĩ, ta
không thể để nó làm bẩn danh dự trong lòng, đáng tiếc chỉ là trong lòng
thôi."
Lancelot ngữ khí bỗng dưng kiên định cảm khái làm Merlin không
biết nói sao, hắn vốn không hiểu cái gọi an ủi người và vân vân…
"Ta mang ngươi đi tìm Arthur, nói không chừng hắn sẽ có
biện pháp nào đó?" Maerlin cảm thấy mình có thể thử một chút.
"Arthur? Là hoàng tử Arthur của Cameliard? Ngươi quen
ngài ấy?"
Merlin cười đến sáng lạn, vẻ mặt kiêu ngạo, "Đương nhiên
quen biết!"
Thời điểm Merlin lôi kéo Lancelot tìm được Arthur, Arthur
cùng mấy kỵ sĩ đang chuẩn bị hành trang xuất phát.
"Arthur, các ngươi muốn đi đâu vậy?"
Arthur nghi hoặc nhìn tay Merlin cùng Lancelot, mở miệng nói,
"Merlin, ngươi đã không thích nghỉ ngơi, vậy trở về phòng đem đồ của ta sửa
sang lại một chút đi."
"Cái gì? Cái kia ngày mai ta làm cũng không muộn. Ta là
có chính sự tìm người!" Merlin phản bác làm Lancelot cũng phải ghé mắt, trên
đường tới đây đã biết Merlin là nam phó của hoàng tử, nhưng, thiên hạ này có
nam phó nào nói chuyện cùng chủ nhân như vậy sao?
"Merlin, ta cũng có chính sự phải đi làm! Cha nhận được
thông báo nói ngoài thành phát hiện sinh vật ma pháp, vừa lúc Gaius cũng tới
nói chuyện này, đó là Griffind(1), rất nguy hiểm, ngươi vẫn là ngoan
ngoãn trở về phòng giặt quần áo đi."
"Ta muốn nói là cũng chuyện này, Arthur." Merlin đem người
phía sau đẩy lên, "Hắn là Lancelot, kiếm thuật của hắn rất lợi hại, thời
điểm khi ở ngoài thành hắn đã cứu ta khỏi con vật kia, hắn muốn trở thành kỵ
sĩ, ngươi dẫn hắn đi cùng được không?"
Merlin nói thực nhiều, Arthur chỉ nghe một trọng điểm,
"Rất lợi hại? So với ta lợi hại hơn?"
"Phốc."
"Biến!" Arthur xoay người nắm cương ngựa.
"Thực xin lỗi, điện hạ." Cố nén cười cuối đầu nhận
lỗi, hắn là một trong những kỵ sĩ tâm phúc
của hoàng tử, mỗi lần cùng các bạn nhìn hoàng tử và nam phó nói chuyện, thực
xin lỗi, bọn họ thực muốn cười. Đúng vậy, chẳng qua lần này nhịn xuống không được
mà thôi.
"Lancelot? Nếu ngươi giống như lời nói, vậy đi nhanh, bất
quá ta không cho phép bỏ trốn, ngươi có hối hận không?"
"Dạ được, điện hạ. Vì ngài làm việc, là vinh hạnh của
ta." Lancelot hành lễ trả lời.
Arthur vội vã xuất phát, người dẫn theo cũng không hề hỏi, vì
cho rằng muốn làm kỵ sĩ Cameliard thì chắc hẳn phải chuẩn bị tốt giấy căn cước
quý tộc, bất quá quần áo có chút đơn sơ… Phỏng chừng đồ đệ của ai đó đi ra.
"Được rồi, chúng ta xuất phát đi!" Sau khi chỉnh đốn
và sắp đặt đầy đủ, Arthur lên trước.
"Từ từ, ta cũng phải đi!" Cách đó không xa Merlin
khó khăn giơ tay chạy tới.
"Ngươi trở về phòng cho ta!" Arthur nghiến răng
nghiến lợi gầm nhẹ.
"Phốc"
"Cút!" Ngữ khí Arhtur rõ ràng trầm xuống.
"Thực xin lỗi điện hạ. Ta thữ thực xin lỗi điện hạ."
Hắn đem cả người mình chuyển qua phía sau mấy người bạn thân mến vui sướng khi
người gặp họa.
(1) Griffind: là một ma thú xuất hiện trong Harry Potter, mình sư tử, đầu ưng, có cánh
Quân: Ta thực thích cái bạn kỵ sĩ a ~~~ có khi nào là fanboy trá hình không nhở???? *mơ màng* ôi ta đang đi đến đâu rồi nè!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét