Chương 3: Ngầm
Merlin tới thăm con rồng canh giữ lời tiên đoán, trên tảng
đá, thân hình khổng lồ bị xiềng xích nhìn thân hình nhỏ bé của Merlin.
"Nói đi, tiểu pháp sư, lại có chuyện gì cần ta hỗ trợ?"
"Lại? Lại là có ý gì? Không có việc gì thì không thể đến
tìm ngươi sao? Khụ, ta chỉ là đại nạn không chết nên đến thăm ngươi một chút
thôi."
"Là vậy sao?" Con rồng hoài nghi từ trên xuống quét mắt
nhìn Merlin một phen. "Trên người ngươi, hơi thở pháp thuật so với mấy ngày trước
càng trở nên nồng hậu, linh hồn giống như là càng trở nên cường đại hơn."
Con rồng nhíu mày, "Ngươi đã làm gì?"
Nghe rồng khẳng định dự đoán, Merlin không rõ là cao hứng hay
là buồn bực, xem ra mình trên con đường ma pháp càng chạy càng xa.
"Ta cũng không biết tại sao lại vậy? Ta trúng độc, sau
đó tỉnh lại, sau đó cứ như vậy, hẳn nên xem là chuyện tốt đi. Bất quá ta vẫn
còn nghi vấn."
"Nói đi." Con rồng dùng ngữ khí 'Xem đi ta biết là
có vấn đề muốn ta hỗ trợ mà' bình tĩnh trả lời.
"Có phải mỗi lần ta bảo hộ Arthur đều phải dùng loại
phương thức chết đi sống lại này không? Ngươi có biết không ta thiếu chút nữa
đã tắt thở? Ngươi xác định tên Arthur dã man vô lý kia chính là đức vua muôn đời
của Anh quốc sao?"
"Không cần hoài nghi lời nói của ta, Merlin!" Đối với
hoài nghi của Merlin, rồng cũng không biểu hiện ra cái gì không hài lòng,
"Con đường này rất dài, ngươi phải kiên nhẫn chờ đợi, Arthur một ngày nào
đó thống nhất Anh quốc, dưới sự bảo trợ của ngươi, các ngươi là một đồng tiền
xu hai mặt, hắn sẽ là đức vua muôn đời của con người, ngươi cũng sẽ đứng đầu ma
pháp giới. Chỉ có vua, mới có tư cách đứng bên cạnh vua. Merlin, đây là số mệnh
của ngươi cùng Arthur."
Merlin cúi đầu tinh tế cân nhắc những ý bên trong lời nói của
rồng.
"Ta là vua? Đứng bên cạnh vua? Được rồi, ngươi cũng
không phải con người, tuy rằng đã sống hơn vạn năm, nhưng kỳ thật, nếu ngươi
không quá hiểu từ người hầu, ta sẽ không để ý dạy cho ngươi. Cho nên, ngươi
không cần dùng một loại… Ách…. Nói như thế nào nhỉ? Đứng bên cạnh vua, là hoàng
hậu, một quốc phụ một quốc mẫu, thân là người thủ hộ, đương nhiên là yên lặng đứng
sau lưng hắn thay hắn che chắn phong ba bão táp, muôn vàn khó khăn… và vân vân,
ta cũng không biết ta đang nói cái gì. Hô ~~~ Quả nhiên có chuyện vẫn không nên
tìm ngươi. Đi đây!"
Đối với phản ứng không hiểu ra sao cả của Merlin, rồng tiếp tục
quẫy quẫy đuôi ngủ gà ngủ gật, đứa nhỏ này trong đầu không biết từ trước tới
nay nghĩ cái gì, rõ ràng nhìn qua đơn thuần như vậy.
Merlin khi lành bệnh một lần nữa trở về hoàng cung.
Mới vừa mở cửa phòng hoàng tử, một cái gối đầu bay đến chào
đón.
"Phanh ___" Merlin không trốn tránh, đứng yên để gối
đầu đập tới, dù sao hoàng tử đã hết giận, không dùng bao nhiêu lực đạo.
"Yêu! Merlin, ngươi rốt cục đến rồi. Ta vì ngươi bị cha giam
lại mấy ngày nay, nghe nói, ngươi tặng hoa cho Guinevere để tỏ lòng biết ơn,
như vậy, lễ vật của bổn hoàng tử đâu?"
Arthur đương nhiên không cần lễ vật, nhưng trêu chọc Merlin
làm chuyện bắt buộc mỗi ngày.
"Ngô ___" Merlin gãi gãi đầu, mở miệng nói,
"Không bằng một cái ôm?"
"What?" Arthur kinh ngạc, không ngờ mình liều chết
liều sống ngay cả lễ vật cũng không có sao? Tên ngu ngốc này, "Quên đi,
ngươi vốn vì ta mà trúng độc, khụ, mặc kệ nói như thế nào. Ta vẫn là cám ơn
ngươi." Arthur bỏ ngữ khí cao ngạo qua một bên, mặt mang cảm kích nhìn
Merlin.
"Đúng vậy, nên cảm ơn ngươi, vì ta mà đi tìm thuốc giải."
Merlin cũng nói lời cảm tạ.
Tính đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cùng sinh cùng tử sau
khi trở thành chủ tớ, Merlin nghĩ đến Arthur cảm kích nhịn không được cười ra
tiếng.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ách, không có gì, chỉ là người đột nhiên trở nên có
phép tắc khách khí như vậy làm cho ta có chút thụ sủng nhược kinh." Merlin
thành thực trả lời đem không khí bạn bè "Vui vẻ" giữa hai người phá vỡ.
"Không cần quá cảm động Merlin, trước khi trời tối lau
khô áo giáp, dọn sạch phòng, sửa sang phòng tắm, giặc giũ quần áo." Vỗ vỗ
vai Merlin, Arthur cũng không quay đầu đi khỏi cửa.
Merlin nhếch miệng, Arthur chính là Arthur, thói quen Arthur
vẫn vậy.
"Merlin!" Ôm một đống quần áo theo hoàng tử ra khỏi
phòng Merlin nghe thấy có người gọi mình, liền dừng chân lại.
"Morgana?" Merlin rất thích cô gái này, thú thật mà
nói, là thưởng thức, Morgana mặc dù là con nuôi của đức vua, nhưng dù cô lẳng lặng
đứng đó, trên người cũng có một khí chất cao quý tao nhã, hơn nữa tính cách rất
khiêm tốn, Merlin cảm thấy Morgana chính là hình mẫu công chúa lý tưởng trong
thiên hạ, đứa con hoàng thất điển hình.
"Ta đến thay Arthur cảm ơn ngươi." Morgana cùng
Arthur quan hệ chị em không thể nói tốt cũng không phải xấu, nhưng Arthur dù
sao cũng là hoàng tử, trên danh nghĩa cũng là em mình.
"Ta là nam phó của hắn, đối với hắn tuyệt trung thành,
cho nên, Morgana, các người không cần một người hai người nói cảm ta với
ta."
"Well, hiện tại nói cảm tạ chung quy so với đến lúc đó
người hối tiếc trước mộ ngươi vẫn tốt hơn. Huống chi, ngươi không chỉ là nam
phó, ngươi còn là bạn của chúng ta, Merlin." Morgana khóe mắt hàm chứa ý
cười dịu dàng.
"Ta thật vui khi nghe ngươi nói như vậy, Morgana"
"Ha hả, nếu vậy…. ngươi đi mau đi, Merlin."
"Yes, my lady." Merlin nhẹ nhàng trả lời, chia tay
Morgana.
Ngày tựa hồ như trở về trước kia nghìn bài một điệu, Merlin vừa
làm nam phó vừa làm đồ đệ của Gaius vội vàng qua lại, Morgana như trước cùng
Urthur ầm ĩ một phen, Arthur mặt cho cặp hai người cha với chị mình tiếp tục xấu
hổ.
Trong phòng ngự y.
"A!!!" Merlin hôm nay khó có được Arthur cho nghỉ,
vội chuẩn bị gục xuống bàn ngủ trưa một giấc để nghỉ ngơi, ai ngờ bị ác mộng
làm tỉnh. Ác mộng? Chẳng lẽ cùng Morgana thân cận quá ngay cả ác mộng cũng lây
bệnh sao?
"Ngươi la hét gì vậy?" Bị tiếng hét chói tai của
Merlin làm hoảng sợ, Gaius lãng phí một vạc dược thật vất vả mới chế thành.
"Ta mơ Nimuel muốn giết ta." Merlin lòng còn sợ
hãi.
"Merlin, nàng vốn nghĩ muốn giết ngươi!" Gaius nói
ra sự thật 'An ủi' Merlin, còn tưởng Morgana trong lời tiên đoán của pháp sư,
chắc là tiểu tử này sợ hại thôi.
"…." Merlin dùng nước rửa mặt, thật là đáng sợ, hắn
như vậy mà mơ Nimuel đầu tiên cung kính khúm núm, nháy mắt liền giam mình ở gốc
cây.
"Merlin, ngươi đi đâu vậy?" Gaius gặp đồ đệ đi ra cửa,
theo bản năng hỏi.
"Ta ra ngoài thành giải sầu."
"Từ từ, mang theo cây
cỏ lâu, giúp ta lấy ít nấm về, trong nhà hết đồ ăn rồi.
"Đã biết." Merlin tức giận cầm lấy công cụ để trong
một góc sáng sủa, xoay người ra cửa phòng.
Quân: Ngô ~~~ mấy hôm nay thực lười, toàn lấy hàng dự trữ ra đăng, hôm nay phải đi làm mới dc, còn nợ một chương a ~~~ hôm qua mệt không đăng bộ ny ~~~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét