Chương hai
Không ai có thể thay đổi chuyện đã qua, vô luận ngươi là người,
hay là thần.
Cho dù Vua Arthur lúc trẻ trước sau như một cười đến sáng lạn,
Merlin cũng hiểu được, người đàn ông này, đều không phải là người mà anh tâm
tâm niệm niệm, nhìn chính mình trong trí nhớ, tâm Merlin từng trận nguội lạnh,
đây không phải là anh, này cũng không phải đức vua của anh, cho dù anh mạnh mẽ
dung hợp linh hồn của tiểu Merlin, kia cũng không phải vua của anh!
Thật lâu sau, Merlin rốt cuộc yên tĩnh trở lại, sách cổ quả
nhiên nói đúng, cái gọi trở lại quá khứ, chỉ là một chấp niệm thôi, không ai có
thể thay đổi vận mệnh. Vậy, tiểu Merlin, ta đem lực lượng của ta tất cả lưu cho
ngươi, ở thế giới này, ngươi hãy bảo hộ tốt vua Arthur, đừng bước vào con đường
cũ ngay cả bảo vệ cũng không xong.
Vốn là ở trạng thái linh hồn sau khi Merlin đem pháp lực tan
hết, liền lẳng lặng chờ đợi sự biến mất của mình, loại cảm giác này, thật sự là
kỳ diệu, lại có thể giải thoát, vua của ta, nếu đợi ngài không được, vậy cùng
nhau biến mất đi…
Mà nơi này
Cameliard, một quốc gia cự tuyệt ma pháp.
Trời sinh Merlin đã là pháp sư vâng lệnh mẹ đến Cameliard tìm
ngự y Gaius nương tựa, ngoài ý muốn, cứu hoàng tử Arthur, vì thế, liền bị vua Urthur sắc phong làm nam phó bên người hoàng tử, đến nay đã hơn tháng, theo tay chân từ
lúc đầu, cho tới bây giờ, đã có chút tiến bộ, Merlin có thể nói là trải qua rất
gian khổ.
Đã nhiều ngày, nước láng giềng Bối Nhã Tây Quốc đến thương
nghị hiệp định hòa bình, ngưng hẳn chiến tranh, vốn là sự tốt lợi nước lợi dân,
nhưng nữ phó "Lòng mang đại nghĩa" nói cho Merlin biết, phát hiện đối
phương lợi dụng ký kết hiệp nghị hòa bình, hạ độc trong rượu. Đương nhiên, so với
tin tưởng nam phó hèn hạ, hiển nhiên mọi người càng nguyện ý tin tưởng một quốc
gia đứng đầu. Vì thế, để chứng mình lời nói của mình không phải là giả, Merlin
đoạt chén rượu trong tay Arthur, uống rượu đã hạ độc.
Nếu không phải Merlin thay mình uống rượu độc kia, người té
trên mặt đất kia là chính mình, hoàng tử nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch không
ngừng đổ mồ hôi lạnh của người hầu của mình, liền không để sự phản đối của cha,
âm thầm trộm ra ngoài tìm thuốc giải.
Mà trong phòng Merlin, ngự y Gaius cùng nữ phó Guinevere cẩn
thận chăm sóc Merlin đang hôn mê bất tỉnh.
"Chỉ mong Merlin có thể chống cự đến lúc Arthur mang thuốc
giải về." Đối với Merlin sốt cao không ngừng, Gaius hết sức lo lắng.
"Cậu ấy ngày càng nóng, làm sao bây giờ? Gaius, ngài
không có cách nào sao?" Guinevere không ngừng đổi khăn lạnh trên trán
Merlin, nhưng thân thể nóng hổi vẫn không có chút giảm nhiệt, Guinevere trong
lòng nóng như lửa đốt, "Nếu tiếp tục như vậy cậu ấy sẽ chết, Gaius, ngài
còn không mau lên, please!
"Ta…" Lão nhân tuổi già vẫn chưa mở miệng, lại bị
tiếng thét chói tai của Guinevere đánh gãy.
"Trời ạ! Merlin đang run rẩy! Gaius!"
Gaius nghe vậy lập tức đẩy Guinevere ra tiến lên xem xét, chỉ
thấy sắc mặt tái nhợt của Merlin phiếm nhẹ đỏ ửng, hai tay ôm lấy chính mình, cậu
đang run rẩy, tựa hồ đè nén cái gì, mày nhíu chặt làm người phát ra ý lạnh.
"Gaius, Merlin bị làm sao vậy?"
"Ta, ta không biết. Chẳng lẽ độc phát tăng lên
sao?" Gaius bất an dự đoán.
"A!!!" Merlin đột nhiên lớn tiếng thét chói tai là
hai người đang nghi hoặc sợ hãi.
"Merlin, Merlin?" Guinevere nhẹ giọng lên tiếng, muốn
biết Merlin đột nhiên mở mắt có phải thanh tỉnh hay không. Chỉ là sau khi thét
chói tai, mắt Merlin mở to cứng ngắt, sau một lát, Merlin hai mắt nhắm nghiền
không tiếng động.
"Merlin?" Guinevere đưa tay đẩy đẩy thiếu niên trên
giường, bởi vì lay động, hai tay thiếu niên đặt trên ngực buông thõng rơi xuống
bên người.
"Merlin? Không! Merlin! Gaius!" Guinevere kéo tay
áo ngự y khóc lóc hô lên, "Merlin có phải không còn hô hấp không? Ta giống
như không có nghe được tim cậu ấy đập! Ngài nói cho ta biết, đây không phải là
sự thật."
"Bình tĩnh một chút, Guinevere, có lẽ, Merlin chỉ là nhất
thời không thở nổi thôi, ngươi hiện tại đi ra cổng thành nhìn xem Arthur về
chưa, một khi nhìn thấy ngài ấy bất luận dùng phương pháp gì đều phải mang ngài
ấy về đây, chúng ta cần thuốc giải, không thể trì hoãn được nữa."
"Được, ta lập tức đi ngay." Guinevere nghe xong cố
nén nước mắt xông cửa tông ra ngoài.
Trong phòng, Gaius đối với thân thể bất động của Merlin thấp
giọng thì thầm, sứ mạng của ngươi chưa thành mà, ngươi không có khả năng như vậy
liền chết đi, Merlin, tỉnh tỉnh. Dùng hai chữ sứ mệnh an ủi chính mình, Gaius
không tin Merlin thực sự không có hô hấp, nhất định là ông chuẩn đoán sai, nhất
định là vậy!
"Khụ" Merlin nhẹ ho một tiếng, khôi phục hô hấp. Gaius
thấy thế nhịn không được che mặt, may mắn là ông chẩn lầm, là ông chẩn lầm,
Merlin sẽ không chết, sẽ không. Hít một hơi Gaius phát hiện tay mình ươn ướt,
lau hai má, thật là, khi nào thì khóc, nhanh lau khô, nếu bị Merlin nhìn thấy hắn
nhất định chê cười mình.
Gaius trở lại bàn bên cạnh tiếp tục làm một phần giải dược
khác, thường thường nhìn ra cửa chờ mong thân ảnh hai người Guinevere và
Arthur, hai tay thầy thuốc run rẩy chứng tỏ lòng ông bất an không yên.
Cửa thành
Guinevere kiển chân ngóng trong Arthur xuất hiện, Merlin vừa
mới ngừng thở, trực giác Guinevere tin lời Gaius, tuy rằng Gaius nhất định làm
cậu ấy tỉnh lại, nhưng nếu có lần thứ hai, trời ạ, cô quả thực không dám tưởng
tượng, nếu Merlin, Merlin thật sự…
Đồng dạng lo lắng như Guinevere còn có tên vệ binh, vua Urthur
biết được hoàng tử vì một nam phó mà một mình đi mạo hiểm rất là phẫn nộ, mệnh
lệnh vệ binh ở cửa chờ đợi "Nghênh đón" hoàng tử của bọn họ.
Lúc thái dương vừa chạm xuống đường chân trời, thân ảnh
Arthur rốt cục cũng hiện ra ở ngoài thành.
"Arthur, Merlin sắp không được!" "Điện hạ, quốc
vương đang chờ ngài!"
Guinevere vùng vệ binh trăm miệng một lời đồng loạt ngăn
Arthur lại, trực tiếp đem Arthur lòng như lửa đốt quỉ dị nhìn về phía họ.
Guinevere cùng vệ binh hung hăn trừng nhau, không ai nhường
ai.
"Authur nhanh lên!" "Điện hạ, quốc vương cho
đòi gấp!"
Guinevere nổi giận! Merlin đang đứng trước sống chết ngươi đừng
cùng ta dây dưa cướp người cho dù là Urthur cũng không được!
Giận dữ Guinevere thừa dịp vệ binh dây dưa với Arthur dùng hết
sức hung hăn dẫm lên chân hắn, "Aw!!!!" Vệ binh ôm hai chân, ngã ra mặt
đất.
Nhìn thấy hành vi như thế của Guinevere, Arthur cầm thuốc giải
trong nháy mắt cứng ngắc.
"Arthur còn thất thần làm gì? Còn không mau đi!"
Guinevere tiến lên túm Arthur bỏ chạy.
"Aw!!! Hoàng tử điện hạ, người chờ một chút!" Vệ
binh đáng thương chịu đựng đau đớn nhảy lò cò theo phía sau hai người.
Trong phòng
Merlin cả người còn chìm trong thống khổ, Gaius đứng ngồi
không yên rốt cuộc cũng nhìn thấy hai người Guinevere cùng Arthur la hét phía
trước.
"Merlin thế nào?" Arthur cầm đóa hoa trong tay đưa
cho Gaius vội vàng hỏi han, "Guinevere nói Merlin…" Nếu Merlin xảy ra
chuyện gì, anh sẽ cảm thấy bức rức.
"Merlin ___" "Điện hạ ___" Gaius vừa mới
mở miệng bị vệ binh đuổi theo phía sau đánh gãy, "Điện hạ, quốc vương còn
đang chờ ngài!"
Chờ ta? Chờ ta làm gì? Còn không phải là răn dạy một chút hoặc
nghiêm trọng chút bắt giam cấm túc sao? Merlin vì mình sinh tử chưa biết,
Arthur có chút do dự, nhưng lời nói của vệ binh làm trong lòng Gaius suy nghĩ,
quá trình chế tác thuốc giải cần dùng chú ngữ, nhưng hiển nhiên, chú ngữ không
thể để Arthur cùng Guinevere thấy, "Arthur, nếu đức vua tìm ngươi, ngươi vẫn
là mau đi đi, Merlin ta sẽ chăm sóc tốt hắn, hắn sẽ bình an tỉnh lại."
"Vậy… được rồi." Kỳ thật nghĩ đến cha vẫn đợi mình
thật có chút lo sợ bất an, Arthur gật đầu.
Arthur bước ra cùng vệ binh, Gaius chuyển qua nữ phó đứng bên
cạnh, "Guinevere, có thể đi lấy cho ta một chút nước sạch không? Chỗ này
không đủ dùng.
"Được, ta lập tức đi lấy."
"Hô ~~~" Đuổi hai người đi, Gaius niệm chú ngữ vào
chén thuốc, vốn từ chất lỏng trong suốt bắt đầu sôi trào, chuyển sang xanh, cuối
cùng trở về dạng trong suốt như cũ, cầm chén thuốc kề sát vào miệng Merlin, sắc
mặt Gaius trước sau như một vẫn rất khó coi, vạn nhất giải dược này không có
công hiệu… Không có vạn nhất, Merlin nhất định không có việc gì.
"Guinevere và Gaius hai người vẫn không nhúc nhích nhìn
chằm chằm Merlin vừa mới uống xong giải dược, nín thở chờ phản ứng của Merlin.
"Ợ ~~~" …Này tính phương thức tỉnh lại kiểu gì vậy?
Guinevere cùng Gaius có thể tưởng tượng Merlin không giống người tỉnh lại sau
khi giải độc mà giống như vừa mới ăn cơm no, quá lãng phí biểu tình của bọn họ.
"A? Sao các người đều ở chỗ ta? Tìm ta?" Merlin
nháy mắt không hề hay biết.
"Merin, cậu quên hết rồi sao? Cậu thay Arthur uống rượu
độc, trúng độc, Arthur đi tìm giải dược cho cậu. Cậu, hiện tại cảm giác thế
nào?" Guinevere đơn giản đem sự tình thuật lại một chút.
"A! Ta nhớ rồi!" Merlin hậu tri hậu giác bừng tỉnh
đại ngộ, "Ta không chết!" Sờ sờ đầu xem xét một lượt, cũng không có
khác thường, "Vất vả các người rồi, cảm ơn!"
"Merlin, ngươi xác định hiện tại không có chỗ không thoải mái phải không?"
Gaius hỏi lại xác định.
"Đúng vậy, ta cảm thấy hiện tại cả người tràn đầy tinh lực."
Merlin nắm tay.
Guinevere: …
Gaius: Được rồi, ta tin tưởng ngươi hoàn toàn không có chuyện
gì… là hoàn toàn.
Quân: Hư ~~~ sao phản ứng hai người này quái nhở????
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét