Chương 1: Tiết tử
"Merlin!
Nói cho ta biết! Người làm cách nào để trường sinh bất tử? Nói cho ta biết! Ta cầu xin người!"
Trong phong ấn,
Nimuel âm thanh kiệt sức la hét với Merlin bị mình phong ấn, bà không có thời
gian, bà có thể cảm nhận được khí lực toàn thân đang dần dần tiêu tán, linh hồn
đang từng bước cách xa mình.
Thân là nữ
tư tế cho cổ ma pháp, bà có được sinh mệnh kéo dài mà phàm nhân không có được, nhưng
trải qua thời gian cũng không có nghĩa là mình sẽ không già đi, cho dù dung
nhan mơ hồ, bà vẫn còn có thể nhìn thấy rõ bốn chữ to trước mắt mình ___ đại nạn
ập đến.
Cho nên bà đến tìm Merlin, thầy của bà, đại pháp sư bị chính
bà tự tay phong ấn.
"Merlin, nếu người nói cho ta biết, ta có thể suy nghĩ cởi bỏ
phong ấn cho người, người không nghĩ đến nhìn ngắm thế giới bên ngoài
sao?"
Dưới gốc cây bị phong ấn, dây xích vòng quanh một gương mặt
trắng nõn của một thanh niên, đối với thỉnh cầu của Nimuel không đáp lại, chỉ
là lúc nghe thấy "Thế giới bên ngoài", lộ ra nét mặt cười khổ.
Thế giới bên ngoài, chắc cũng qua mấy ngàn năm rồi, chính là năm
tháng không để lại dấu vết gì trên người anh, thật tốt, cùng cùng với trời đất,
vô luận là phàm nhân, hay là pháp sư tư tế đều mong trường sinh bất lão, đối hiện
tại, anh thầm nghĩ cười, lớn tiếng cười, muốn khóc, lại càng muốn khóc to.
Năm đó một lòng nhào vào luyện ma pháp, đi khắp đất đông tay
nam bắc, lên trời xuống đất, anh luyện ma dược, cưỡi rồng lớn, tập phép trường
sinh, rốt cuộc, anh trở thành pháp sư được mọi người ca tụng nhất, phò tá ba vị
vua lớn, lại làm cho vua Arthur thống nhất Anh quốc trở thành vua muôn đời.
Anh từng quá ích kỷ, vì độc chiến thuật trường sinh, lúc học
xong liền hủy đi bản gốc duy nhất; anh từng quá tự phụ, khinh thường cách nói
trường sinh bất lão lấy tình cảm nhân loại làm đích đến lớn nhất; anh từng quá
mê mang, thời điểm vua Arthur lấy vợ lại có xúc động muốn hủy diệt hết thảy, rõ
ràng là chính mình đẩy cái cọc hôn nhân chính trị này ra lại vì nó hư hư thực
thực ghen tỵ.
Ghen tỵ? Chính mình vô tình không muốn, làm sao lại có chuyện
ghen tỵ?
Nhất định là ảo giác.
….
Rõ ràng là ảo giác, vậy tại sao khi nhìn thấy đức vua và
hoàng hậu đứng bên nhau cằm sắc hài hòa lại cảm thấy chói mắt như vậy?
Ý nghĩ xúc động muốn hủy diệt tất cả qua mấy trăm năm đã thay
bằng cảm xúc bình tĩnh, không nên, sự tình không thể như vậy. Merlin thở dài một
hơi, bàn tay nắm chặt chòm râu trắng buông xuống ngực, mình là pháp sư trường
thọ nhưng không phải quái vật, nếu giả mạo không đúng mà làm cho người ta biết
mình trường sinh bất lão, sẽ tạo ra một hồi phong ba.
Merlin rất trí tuệ, nếu không cũng sẽ không trở thành đệ nhất
pháp sư, anh yêu Arthur, vì ngài ấy bày mưu tính kế, vì ngài ấy quét sạch thù địch,
vì ngài ấy khai cương thác thổ cũng không chỉ vì số mệnh, anh yêu quốc vương của
anh, ngày sau thay ngài ấy lựa chọn hoàng hậu xinh đẹp, anh mới phát hiện, cái
gọi cảnh giới không già, so với trong tưởng tượng của anh chính là tàn nhẫn,
anh tổn thương tình cảm của Arthur, dùng tín nhiệm của ngài ấy, ép ngài ấy nhận
một cuộc hôn nhân chính trị, cuối cùng phát hiện so với bất luận kẻ nào mình
càng muốn đứng cạnh vị vua này hơn, mua dây buộc mình cũng không hơn cái này
đi.
Đáng tiếc ván đã đống thuyền, Merlin không biết nói mình có
bao nhiêu hối hận, bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu táo bạo, bao nhiêu ghen tỵ, bao
nhiêu cô đơn không bằng chết đi!
Nước đổ đi rồi khó hốt lại, Merlin rời khỏi vua Arthur, cho
dù không có Vương hậu Guinevere, cũng còn những cô gái khác, chính mình có tư
cách gì, ở đây tức giận? Có tư cách gì?
"Merlin! Trả lời ta!" Nimuel kiên trì đánh thức
Merlin từ trong hồi ức.
"Nếu có thể, ta sẽ không lựa chọn con đường trường sinh
bất lão một lần nữa." Như thế, ít nhất mình cùng ngài ấy có thể cùng già
đi.
"Ha ~ người đang chê cười ta sao?" Nimeul không hiểu
được ý này, chỉ nghĩ Merlin giễu cợt mình. Lúc trước khi Merlin đi ra hoàng
thành đã gặp mình, rất lâu sau đó không thấy Merlin ân cần nhưng vẫn đợi, cho rằng
Merlin vội vàng phụ tá vua Arthur nên ít dạy dỗ mình, lần này, rốt cuộc có cơ hội.
Lúc trước mình đơn thuần cho rằng như thế, ma pháp của Merlin, giống như dùng
mãi chẳng hết, dù là bất cứ chuyện gì, chỉ cần nhẹ thở ra chú ngữ, chuyện tình
liền thần kỳ hiện ra trước mắt, tựa như ảo mộng, học tập ma pháp giống như một
cái động không đáy làm mình rất ghen tị. Là pháp sư đệ nhất ma pháp giới, là
vua của ma pháp giới, Merlin luôn cao cao tại thượng, nếu… nếu như mình có thể
thay được ngài ấy ngồi lên vị trí nữ hoàng ma pháp giới, không, mình sao lại có
thể có ý tưởng đó, này là thầy mình.
Chính là, chính là…khi ngài ấy nói ra những lời: "Nimuel, cái ta có thể dạy
ngươi, đều dạy ngươi rồi." lý trí mình liền hỏng mất. Ngài đã không còn gì muốn
dạy ta, như vậy, hãy ngủ đi! Nimuel biết biểu tình lúc đó của mình rất dữ tợn,
theo ánh mắt không thể tin của Merlin có thể mình thấy hình ảnh phản chiếu vặn
vẹo của chính mình, nhưng, thì tính làm sao, nhược điểm của ngài, là ngài nhất
thời nhanh miệng nói cho ta biết. hối hận cũng vô dụng! Liền để ta thủ nhi đại chi đi! Cho dù giết không được ta cũng sẽ để ngài không thấy được
ánh mặt trời!
"Nimuel, ngươi cho là ngươi có thể phong ấn ta ở đây
sao?" Là, mình thật không nghĩ lúc Nimuel xuất sư sẽ qua sông đoạn cầu,
nhưng đối với chính mình mà nói, phong ấn của Nimuel làm mình yếu đi một chút.
Vừa nghĩ đến chuyện không thích hợp, liền cắt ngang chú ngữ vừa tới miệng, đây
cũng là cơ hội cho mình bình tĩnh lại, vua Arthur có hoàng hậu xinh đẹp, hoàng
tử anh tuấn, kỵ sĩ trung thành, biên giới ngàn dặm, chuyện đó nên như vậy, đừng
để tình cảm kỳ quái của mình ngăn cản tất cả.
"Merlin, ngài muốn nói ngài tự nguyện bị phong ấn sao? Vậy
ngài đi ra đi! Đi ra giết phản đồ của ngài đi! Tại sao không nói lời nào? A! Ta
biết rồi, ngài đang đợi vị vua Arthur kia thức tỉnh lần nữa sao? Đừng hồ đồ như
thế! Linh hồn vua Arthur căn bản không có trở về Camlot, hắn đã biến mất, đã sớm
không còn trên thế giới này, thế giới này đã không còn hắn, ngài bất quá là lừa
mình dối người thôi."
Lời nói Nimuel vạch ra sự thật Merlin thủy chung không muốn
tin tưởng, từ mình rời khỏi hoàng thành, dù sao nhiệm vụ của anh đã hoàn thành,
vua cùng hoàng hậu muôn đời ân ái, anh không muốn biết, cũng không dám biết. Mà
ngày đó khi vua Arthur qua đời, anh có thể cảm nhận được tâm không ở cạnh mình,
rồi lại ẩn ẩn cảm thấy không ổn, lúc này vua Arthur nên trẻ trung khỏe mạnh, vì
thế, mang theo dự cảm không tốt, Merlin bắt đầu dự đoán, đã đoán tới rồi không
dám làm cho anh tin tưởng đây là sự thực.
Tại sao hoàng hậu lại cùng kỵ sĩ Lancelot bỏ trốn?
Tại sao kỵ sĩ trong lúc đó lại giết lẫn nhau?
Tại sao các người phản bội quốc vương?
…
___ Nếu anh ở cạnh Arthur thì tốt rồi, có lẽ mọi chuyện sẽ
không phát sinh.
___ Ma pháp là ông trời ban ân, cho nên, ngươi không thể cãi
thiên ý, số mệnh, là đã định.
Hai loại âm thanh trong đầu, làm cho Merlin suy sụp.
"Merlin! Merlin! Ta thỉnh cầu ngài! Nói cho ta biết
phương pháp trường sinh bất lão! Ta sẽ cỡi bỏ phong ấn, ta sẽ cùng ngài đi tìm
linh hồn biến mất của vua Arthur, tin tưởng ta!" Nimuel quỳ rạp xuống đất,
hai tay khô héo nắm chặt vạt áo bào của Merlin, bà thật sớm đã hối hận, sớm biết
Merlin còn phương pháp trường sinh bất lão, bà nhất định sẽ không làm vậy, bà
không muốn dung nhan bị già đi! "Merlin! Cho ta cơ hội một lần đi!"
"Nimuel, trước khi ngươi chết có thể gặp ngươi lần cuối,
ta đây xem như làm một đạo sư xứng chức đi?" Merlin nở nụ cười, sớm tháo
xuống "Mặt nạ" tuấn mỹ tao nhã vô song rồi.
"Thầy, đừng làm như vậy!" Nimuel ẩn ẩn phát hiện
Merlin đã buông tha ý niệm.
"Ngươi nói rất đúng, là ta lừa mình dối người. Linh hồn
bệ hạ không ở Camlot, không ở bất kỳ ngõ ngách nào trên thế giới này, là ta cố
chấp không muốn tin tưởng nên chờ đợi ngài ấy một cách ngu ngốc như vậy mà vĩnh
viễn không thức tỉnh."
"Không! Có thể linh hồn hắn hư nhược rồi, cho nên…"
"Nimuel, ta sẽ không dạy người thuật trường sinh, cho
nên, vĩnh biệt, Nimuel của ta ~~~" Merlin động động tay chân, cất bước đi
qua đứa học đồ không cam lòng.
Lại khôi phục im lặng, ba ngàn năm, chính mình còn muốn tiếp
tục loại chờ đợi vô vọng này bao lâu? Ngay cả Nimuel cũng đã chết, chính mình
còn muốn cố chấp kiên tsao?
My Lord
My King
Tại sao linh hồn của ngài còn chưa trở lại Camlot?
Tại sao ngài lại biến mất?
Đây rốt cuộc là tại sao?
Ta phải làm sao mới có thể gặp lại ngài?
Nước mắt trong suốt mang theo cô tịch cùng tưởng niệm ngàn
năm nháy mắt rơi xuống, Merlin giãy xiềng xích, hai tay che mặt gào khóc.
Vua của
ta…
Vua của ta…
Vua của ta…
Ánh sáng màu vàng quấn quanh pháp trận, Merlin lẳng lặng nhắm
hai mắt, đây hẳn là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng pháp trận trong truyền
thuyết có thể làm cho linh hồn xuyên qua thời không trở về quá khứ bắt đầu một
lần nữa, vô luận thất bại hay thành công, thân thể vốn đã muốn tiêu vong, vô luận
thế nào, cho dù chỉ là hình bóng, My King, ta đều muốn gặp ngài một lần nữa.
Trong mê mang rốt cục cũng bắt được một tia thanh tỉnh,
Merlin mở hai mắt, thân thể trong suốt thuyến minh mình hiện tại trong trạng
thái hồn phách. Trong gian phòng đơn sơ, nhìn thần sắt trắng bệch của mình lúc
trẻ nằm trên giường, bên giường có một nữ phó và một thầy thuốc. Không nhìn đến
hai người xa lạ này, Merlin y theo sách cổ mà cha ghi lại chuẩn bị hợp hai linh
hồn làm một, nhưng mà…
Mình thật trở lại quá khứ sao? Merlin đối với thân thể mình
trong trí nhớ đột nhiên phát sinh nghi vấn.
Chuyện sống chết của Arthur không phải không như lời lời? Ừ,
đây là chuyện tốt!
Công chúa Camille Guinevere biến thành cô gái thợ rèn người
da đen? Hoàng hậu Guinevere năm đó chính là bạch công chúa khuynh quốc khuynh
thành a!
Mình là ngày thứ ba sau khi nguyên lão cho mình thành… nam
phó của hoàng tử?
Quốc gia này còn cấm ma pháp?
…
Mọi việc khác xa với nhận thức làm Merlin đột nhiên nhớ tới
câu đầu tiên trong sách cổ.
Cho dù ngược thời gian
mà đến, ngươi cũng vô pháp thay đổi chuyện đã qua đi, vô luận ngươi là người,
hay là thần!
Quân: Chương đầu tiên Quân phát hiện còn rất nhiều câu chưa rõ nghĩa, và một số từ chưa giải thích. Ư ~~~ cầu đợi Quân rảnh đi tìm tư liệu a ~~~ ai không rõ chỗ nào hoặc muốn trợ giúp Quân giải nghĩa cứ để lại thông tin bên dưới a~~~
~~~ cầu ủng hộ cặp đôi mới về nhà Quân ~~~ *tung hoa*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét