Trang

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Hiểu lầm

_Hey! Cậu em xinh đẹp. Đi với bọn anh nhé! Bọn anh đảm bảo sẽ hầu hạ cưng đến cưng hài lòng mới thôi.
Một đám thanh niên trên tay xăm đầy những hình thù quái dị ngồi trên xe máy xịch xịch tà tà chạy theo một thiếu niên nhìn qua vô cùng khả ái. Cậu trai trẻ mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng quần tây đen, mái tóc thuần sắc Việt gọn gàn tôn lên khuôn mặt nhỏ với từng đường nét tinh tế vẽ trên làn da trắng ngần. Giữa đêm tối càng toát lên dáng vẻ thiên sứ thu hút ánh nhìn.
Lý Chi vì một số công việc của chi hội ở trường níu chân, khi làm xong mới phát hiện trời đã tối mịt. Không nghĩ sẽ có vấn đề gì phát sinh vì trên người cậu hoàn toàn không có tài sản gì đáng giá, lại là con trai… Ôi không!!! Tình cảnh hiện giờ là sao chứ? Cậu là CON TRAI là CON TRAI đó!!!! Bọn đầu gấu này có phải ăn chơi đến lú lẫn đầu óc rồi không?
Mặc kệ trong đầu cậu gào thét bao nhiêu, cậu vẫn bị bọn họ đi theo sát bên, còn buông ra những lời thô tục, cực kỳ dâm đãng. Cậu quyết định ngó lơ bọn nó một bên, nhưng…. Bước chân cậu đột ngột dừng lại. Cậu do để ý bọn kia mà quên mất đường về nhà phải đi qua một con hẻm vắng không có người ở. Chuyện…
Chưa kịp nghĩ xong đã nghe bọn kia nổ ra một tràng cười khoái trá.
_ Hóa ra là cưng đồng ý ngầm với bọn anh đúng không? Còn đứa bọn anh đến một nơi lý tưởng thế này. Ha ha… Nếu cưng đã muốn đến vậy, được thôi. Bọn anh sẽ làm cưng sung sướng đến cực điểm.
Tên to cao nhất bọn vừa nói vừa từng bước ép sát cậu vào bức tường gần đó. Cậu hoảng hốt, ý định chạy trốn vừa lóe lên trong đầu đã bị tên đó một tay túm chặt lấy hai tay, tay còn lại kéo lấy eo cậu một cách thô bạo, từng chút sờ nắn xuống chiếc mông tròn một cách khoái trá. Cậu thật sự sợ hãi, cố gắng vùng vẫy, từ khóe mắt cũng bắt đầu trào ra những giọt nước mắt tý tách rơi xuống.
_ Không! Làm ơn, buông tôi ra. Tôi không phải con gái, các anh buông tôi ra. Buông ra!
_ Được rồi, cưng đừng sợ. Anh sẽ làm cho cưng không phải khóc vì sợ mà sẽ khóc vì sung sướng. Ngoan ngoan…
Cậu mạnh mẽ lắc đầu. Tay chân bắt đầu vung loạn. Nhưng một người nhỏ bé chỉ chừng 1m67 như cậu làm sao thoát khỏi tên cao to 1m8 như hắn. Cậu càng giãy dụa càng làm cho hắn thấy kích thích, một tay xé toạc chiếc áo sơ mi trên người cậu lộ ra làn da trắng nõn mà làm hắn càng thèm khát. Hắn điên cuồng cắn mút lên xương quai xanh rồi xuống hai điểm nhỏ trước ngược. Cắn một cách thô bạo mặc kệ cậu la hét van xin như thế nào. Điều làm cậu sợ hãi hơn nữa, hắn vươn tay kéo khóa quần, tuột mạnh một cái, cả người cậu giờ chỉ biết trơ ra không khí, hắn nhanh chóng đem cái thứ to tím ngắt kia đâm mạnh vào người cậu. Cậu hét lên một âm thanh cao ngất, cả người như bị xé ra hàng ngàn mảnh vụn. Hắn điên cuồng xâm chiếm cậu, nhưng tựa hồ như thể xác này không còn là của cậu nữa, từng chút từng chút một, tâm trí cậu bay về những ngày tháng ngọt ngào của tuổi thơ, bỏ mặc thân xác cho đám lang sói đó hành hạ.
Cậu như trở về cái lúc ba tuổi khi ba mẹ cậu vẫn còn sống, bà với nụ cười hiền lành phúc hậu, luôn yêu thương cậu, cả nhà thật hạnh phúc. Đùng một phát cậu mất đi cha mẹ, trở thành một đứa trẻ mồ côi, chỉ biết nương tựa vào bà, chịu bao nhiêu châm chọc của bạn bè. Nhưng cậu vẫn vượt qua, vẫn sống thật tốt. Rồi bà cậu, sau bao năm tháng nhọc nhằn cũng buông tay cậu, một lần nữa đẩy cậu ra ngoài xã hội, một thân một mình chống chọi. Cứ tưởng cố gắng một chút, siêng năng một chút, cuộc đời này sẽ nở ra nụ cười chào đón cậu. Quả nhiên là cậu quá ngây thơ rồi. Xã hội khắc nghiệt này làm sao có chỗ cho một đứa mồ côi không nơi nương tựa như cậu.
Nhớ lại quãng đời đã qua, cậu mặc cho những đống thịt to lớn trên người cậu đang làm gì, cũng không để ý đến thân xác như chết lặng của mình, dùng đôi mắt trống rỗng không có sự sống, nở một nụ cười, nụ cười bi ai thống khổ, dường như nụ cười đó chứa đựng ý nghĩ sự sống với cậu không cần nữa. Không cần gì nữa.
Nhưng có một người đứng khuất trong bóng tối, từ đằng xa nhìn lại, không thấy được ánh mắt kia, chỉ thuần thấy nụ cười trên gương mặt thanh niên đang hoan ái cùng một đám người. Trên ánh mắt người đó ánh lên một tia lạnh lùng xoay mạnh người bước đi. Ngô Thiên Minh - Ủy viên chi hội Trường ĐH S.L
Bọn chúng sao khi thỏa mãn cũng không quan tâm cậu ra sao, xách xe chạy đi mất. Cậu cố gắng nhấc cánh tay như đứt rời ra chống xuống đất làm điểm tựa, ngồi dậy, tìm lại quần áo, cố bỏ qua cơn đau như giết chết mình, mặc quần áo vào. Hơi thở dồn dập vì cố quá sức, nhưng cũng không đến nỗi gục xuống đất lần nữa, cậu cứ vậy từng bước từng bước lê về nhà.
~~~
Một tuần sau cậu mới có thể quay lại trường. Sau hôm đó cậu sốt cao, mê mang không biết gì, hai ngày sao mới dần tỉnh lại, thân thể ốm yếu tự đi mua chút thuốc, nấu miếng cháo, cứ vậy qua một tuần. Ngày cậu trở về trường, một đám anh chị em trong văn phòng Hội hỏi thăm ríu rít, duy chỉ có một người nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng rồi bỏ ra ngoài. Cậu tuy có chút khó hiểu nhưng đống công việc dồn của một tuần làm cậu hoa mắt chống mặt, chuyện kỳ lạ kia cậu nhanh chóng quăng ra sau đầu.
Một hôm, vẫn vì công việc, cậu lại về muộn, đi qua khúc đường vắng làm cậu rùng mình nhớ lại sự việc khủng khiếp kia. Đột nhiên có âm thanh sột soạt phía sau, rồi dừng lại. Hai vai run rẫy, cậu cố gắng không để mình khụy xuống, quay lại. Không phải đám du côn hôm trước, không, người này cậu quen biết, rất quen – Ngô Thiên Minh.
Cậu nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh. Bộ dáng thập phần khả ái. Nhưng thu vào trong mắt anh sao khó coi đến vậy. Anh hừ lạnh một tiếng.
_ Chi hội Phó của chúng ta sao lại thích đi đêm thế này, hay là chờ đợi đám tình nhân kia đến hậu hạ? Xem ra hôm nay không có ai đến tìm cậu rồi. Hay để tôi hầu hạ cậu một hôm nhé?
_ Anh… uống rượu sao?
_ Chuyện đó quan trọng sao? Tôi nghĩ  không phải chỉ cần thỏa mãn cậu là được rồi sao?
Anh từng bước tiến sát về phía cậu. Nháy mắt đau đớn hôm đó ập về trong tâm trí, từng trận, từng trận. Cậu hoảng loạn gào thét cậu xin anh, van lơn anh. Cậu hoàn toàn mất đi lý trí. Nhưng anh cũng không tốt hơn là bao. Vì hơi men làm lý trí mất đi kiểm soát, lại thêm lần chứng kia làm tình yêu của anh dằn xé. Anh thô bạo trút giận lên người cậu. Cứ như vậy kéo quần cậu xuống, đem thứ thô to nhét thẳng vào hậu huyệt. Vết thương lần trước vừa có dấu hiệu lành, lần nữa rách ra, máu theo dương vật vào ra như một chất bôi trơn làm anh luật động đến điên cuồng. Một lần rồi một lần làm đến cậu hôn mê. Lúc hôn mê mà cậu vẫn còn cắn môi mình, đôi môi tựa như bị cắn đến đứt rời, nước mắt cũng thuận đà trôi xuống. Trong lòng đau đến nghẹt thở. Từ từ lại trở nên lạnh băng.
Đến người đàn anh mình kính trọng cũng thế sao? Đến anh cũng khi dễ mình sao? Vậy trong cuộc đời mình còn gì nữa? Được rồi, nhắm mắt lại đi, ngủ đi, ngủ một giấc không tỉnh lại là được. Cậu quyết định!
Anh sau mấy lần thỏa mãn, dần tỉnh lại, lý trí cũng quay về. Anh nhìn người dưới thân có chút chán gét, nhưng hình như phát hiện ra điều bất thường. Người này… sao lạnh như vậy? Đưa tay lên mũi xem thử. Sau hơi thở lại nhẹ như vậy? Anh lay cậu mấy lần vẫn không thấy tỉnh. Không thể nào. Anh điên cuồng mặc quần áo cậu vào, bế bổng cậu lên chạy nhanh đến nhà bác sĩ riêng nhà anh.
Một tiếng sau, bác sĩ đẩy cửa ra, ánh mắt nghiêm trọng nhìn anh.
_ Con đã làm gì cậu ấy? Cậu ấy bây giờ chỉ nghĩ đến cái chết. Bác nghĩ con nên làm gì đó nếu không, chỉ e khi tỉnh lại cậu ấy cũng sẽ nghĩ cách tìm đến cái chết thôi.
Nghe xong, cả người anh như vô lực ngã vào tường. Không phải cậu bán thân mình cho đám người đó sao? Vì cái gì anh chỉ làm một lần đã muốn tự sát? Hay là chán ghét anh đến vậy? Hay… Anh không dám nghĩ tiếp. Sẽ không phải là hiểu lầm chứ? Không lẽ lần đó là cậu bị cưỡng…
Anh thống khổ khuỵa xuống hành lang vắng, tay nắm chặt thành nắm đấm, đấm mạnh vào tường đến khi trên tay xuất hiện mấy dòng máu cũng chưa chịu dừng lại. Anh muốn trừng phạt chính mình. Vì cái gì lại ngu ngốc như vậy? Vì cái gì không nhìn ra sự bất thường của cậu? Vì sao lúc đó không đến cứu cậu, còn để cho bản thân làm cậu tổn thương thêm lần nữa?
Sau chuyện đó gần một tháng, cậu vẫn suy sụp như vậy. Anh ngày ngày đến thăm cậu, chăm sóc cậu. Nhưng… mỗi lần anh đến đều là cảnh tượng dọa tim anh không trụ nổi. Ngày đầu anh đến, anh nhìn thấy cậu nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, từ cánh tay buông thỏng xuống mép giường một dòng đỏ đến chói mắt. Anh hốt hoảng cầm máu cho cậu, ôm chặt cậu vào lòng vỗ về, không có phản ứng. Ngày thứ hai anh đến, không có máu, nhưng nhìn thấy cậu nằm im trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, anh lay mãi vẫn không thấy cậu tỉnh. Anh lần nữa hoảng loạn bế cậu đến bác sĩ. Cậu uống thuốc ngủ tự sát, phải súc ruột.
Qua hai lần, anh không dám để cậu một mình nữa. Anh dọn đến ở cùng cậu. Ngày ngày nhìn dáng vẻ không hồn của cậu. Ăn cũng do anh uy, ngủ anh phải ôm lấy cậu vỗ về. Nhưng cậu vẫn vậy, đến giờ còn chưa tỉnh.
Một ngày cuối tháng năm, cây phượng ngoài cửa sổ đưa vào nhánh hoa phượng đỏ rực. Cậu nhìn nó, đột nhiên lên tiếng.
_ Anh không cần vì áy náy à làm vậy. Tôi bây giờ có thể tự chăm sóc rồi. Anh về đi! Cảm ơn!
_ Em khỏe rồi? Thật… Đây là sự thật đúng không?
Cậu nhíu mày nhìn anh.
_ Anh vui đến thế à? Thoát khỏi tôi vui đến vậy?
Anh cốc đầu cậu một cái, nhẹ nhàng nói.
_ Em nói ngốc gì đó? Anh vui vì em đã tỉnh, anh vui vì anh đã có thể nói với em. Anh xin lỗi. Anh vui vì có thể nói với em… Anh yêu em.
Cậu bị một tràng này làm cho phát ngốc. Rồi cậu cười, một nụ cười chua chát, anh mắt đau thương.
_ Anh đùa bỡn tôi chưa đủ? Anh còn muốn hành hạ tôi đến bao giờ?  Tôi van anh, tôi đã quyết định sống, tôi không chết nữa. Anh làm ơn tránh xa tôi ra… Làm ơn…
Anh nhìn cậu, lòng như ai bóp nghẹn. Anh mặc kệ sự chống cự của cậu, ôm chặt cậu vào lòng, tay vỗ về lên lưng cậu. Như an ủi, như trấn an, cũng như để anh thể hiện tình yêu của anh. Cậu không vùng vẫy nữa, cứ như vậy nằm trong lòng anh mà khóc. Khóc để trút đi uất ức mà cậu phải chịu, khóc vì tổn thương anh đã gây ra, khóc vì những hiểu lầm không đáng có, khóc vì… cậu cũng yêu anh, vì… hạnh phúc cậu sắp có được.
_ Em cũng yêu anh!
~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét